Buổi sáng 9 giờ, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất xuất phát, mục tiêu chính là chỗ gọi là KTV Hồng Nguyệt.
Hà Điền Điền cùng với người nhà cô ấy thì ở lại bên trong chung cư kia, sau khi trải qua một hồi bàn bạc họ quyết định ở lại hai ngày, nếu không thấy khởi sắc, họ sẽ chuẩn bị đem người về quê.
Tôi biết, trên thực tế hai ngày này chính là cơ hội cuối cùng dành cho tôi.
Buổi sáng hôm nay Nam Cung Phi Yến có khóa dạy, không thể không đi, vì thế cũng chỉ có tôi cùng với Thiệu Bồi Nhất đơn độc hành động.
Nhưng mà khi chúng tôi tới chỗ KTV kia, lại phát hiện tuy rằng nơi này nhìn rất xa hoa khí phái, nhưng cửa vào lại quạnh quẽ vô cùng, đẩy cửa đi vào thì thấy chỉ có rải rác mấy người phục vụ ăn không ngồi rồi ngồi ở một chỗ.
Tôi đi tới nói mình muốn tìm Tiếu Khải, còn bịa lời nói dối, nói rằng mình là bạn học cũ của anh ta, nhưng một nhân viên phục vụ nữ nói cho chúng tôi biết rằng Tiếu Khải làm ca đêm, từ trước tới giờ không thấy anh ta đi làm ca ngày, muốn tìm người thì 8 giờ tối nay hãy trở lại.
Đến một chuyến tay không, nhất thời tôi cảm thấy có chút nôn nóng, nghĩ thầm Hà Điền Điền đang giãy giụa giữa lằn ranh sinh tử, tìm được người nọ sớm một chút thì có thêm một phần hy vọng sống, kết quả lại còn phải chờ tới buổi tối 8 giờ mới được, cái này không phải là muốn người ta chết hay sao.
Nhưng ngoài sốt ruột ra cũng không có biện pháp gì, tôi có hỏi chỗ ở cùng với phương thức liên lạc của Tiếu Khải, nhưng không ai chịu nói cho tôi biết, nhìn đám người họ nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác, thì tôi biết rằng thân làm trong hoàn cảnh đặc thù như thế này, có một số người, có một số việc, sẽ phải thay nhau bảo mật.
Bởi vì, không ai biết chúng tôi muốn làm cái gì.
Hai người chúng tôi không thu hoạch được gì, có chút thất vọng mà đi ra khỏi KTV, đứng ở ngoài cửa nhìn ngó khắp nơi, lại không biết nên đi về hướng nào. Nếu muốn buổi tối 8 giờ lại đến đây, mà bây giờ là ban ngày ban mặt vậy chúng tôi đi đâu bây giờ? Lại có thể làm cái gì tiếp theo?
Cái người Thiệu Bồi Nhất này có đôi khi nhìn thì thấy hơi có vẻ ngốc, trong lòng cũng hiểu được tình huống bây giờ, vừa thấy bộ dáng của tôi cậu ta liền dùng cánh tay thọc thọc tôi nói.
- Ấy, cậu đừng buồn bực nữa, tôi nói này, nếu không tôi dẫn cậu đi tới một chỗ, cậu thấy thế nào?
Tôi thấy vẻ mặt thần bí của hắn mới mở miệng hỏi.
- Cậu thì có thể dẫn tôi đi tới chỗ nào được chứ?
Cậu ta chớp mắt với tôi mấy cái, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ.
- Số 79 phố Phúc Nguyên ……
Tôi vừa nghe thấy mấy chữ này, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, từ lần trước khi nghe nó tôi đã vô cùng tò mò với chỗ này, lúc này nghe Thiệu Bồi Nhất bỗng nhiên nhắc tới, vội hạ giọng hỏi.
- Cậu biết chỗ kia ở đâu hả? Cậu đi qua đó rồi sao?
Thiệu Bồi Nhất gật đầu.
- Nơi đó cũng là một trong những mục đích trong chuyến đi này của tôi, như thế nào có thể không đi tới đó được chứ? Nhưng mà nếu cậu muốn đi thì trước hết phải chuẩn bị một vấn đề.
- Chuẩn bị tốt một vấn đề?
Tôi buồn bực nói.
- Đó lại là cái gì nữa, cái số 79 phố Phúc Nguyên, rốt cuộc là địa phương nào, vì sao lại thần bí như vậy?
Thiệu Bồi Nhất nhìn xung quanh thấy không có ai lúc này mới tiếp tục nói.
- Như vậy tôi nói với cậu một chút đi, chủ nhân của số 79 phố Phúc Nguyên là một vị ẩn sĩ cao nhân, phàm là người có duyên tìm được ông ta thì đều có thể đưa ra một vấn đề với ông ta, mà cho dù là vấn đề gì đi nữa, ông ta đều có thể cho người đó một đáp án vừa lòng nhất, cho nên nói muốn tìm được ông ta, là một chuyện không dễ dàng gì, đã từng có rất nhiều người nghe danh mà đến, nhưng nếu là không có người chỉ điểm, căn bản tìm không thấy nơi đó.
Tôi như bừng tỉnh nói.
- Thì ra là như thế, nhưng mà lần trước cái người đưa đò kia dẫn tôi đến một cái cái gì mà phố Phúc Thuận, theo lý thuyết cũng coi như tôi là một người có duyên, mà tại sao tôi lại không tìm được?
Cậu ta lắc đầu nói.
- Cái duyên mà cậu nói chỉ là gặp được người đưa đò, cũng gần như người đó có thể đưa cậu tới đầu phố Phúc Nguyên, nhưng mà có thể tìm được số 79 hay không thì phải xem vận khí với phúc trạch của cậu rồi.
Lời cậu ta nói có chút thâm ảo, tôi cũng không rõ nghĩa của nó là gì, thấy tôi còn nghi hoặc nhưng cậu ta cũng không giải thích gì thêm, chỉ là nói với tôi rằng.
- Giờ nói mấy câu này với cậu thì cậu cũng không hiểu được, thôi thì như vậy đi, tôi gọi người đưa đò đến đây rước chúng ta đi là được.
Dứt lời, cậu ta vươn tay ra, vẽ một kí hiệu đặc thù nào đó lên mặt đất dưới chân, có chút giống như là một cánh cửa, nhưng lại có chút giống như là một đền thờ, sau đó bắt tay nhẹ nhàng ấn lên trên đó, ngưng mắt nhìn chăm chú một lát, liền thu tay lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi nói.
- Được rồi, đã gọi một chiếc xe thật tốt tới rồi.
Lời vừa dứt, một trận gió không biết từ đâu mà đến, nhẹ nhàng thổi tan những kí hiệu vừa mới được vẽ trên mặt đất.
- Vừa rồi cậu vẽ cái gì vậy?
Tôi không khỏi hỏi lại.
- Đó là một cánh cửa, có thể liên lạc với cửa m Dương.
Thiệu Bồi Nhất làm việc này chỉ mất khoảng vài phút nhưng trán đã lấm tấm mồ hôi, giống như dùng sức lực rất nhiều vậy.
- Có thể liên lạc với cửa m Dương ……
Tôi thấp giọng nhắc lại một lần, lại ngẩng đầu hỏi.
- Đây là phương thức liên lạc với người đưa đò hay sao, có phải tất cả mọi người đều có thể vẽ ra được đúng không?
Cậu ta suy nghĩ một chút rồi nói.
- Trên lý luận thì là tất cả mọi người đều có thể vẽ được, nhưng mà chỉ có người có tinh thần lực thật mạnh mẽ, mới có thể nhận được đáp lại từ dị giới, cái biện pháp này tôi mới chỉ mới dùng lần thứ hai, còn chưa quá thuần thục.
Cậu ta đưa tay lau mồ hôi, lại bày ra nụ cười ngốc nghếch kia nữa.
Tôi ngơ ngác nhìn, trong lòng lại có một chút thất thần, âm thầm suy nghĩ, xem ra cái thế giới thần bí này còn rất nhiều chuyện mà tôi không hiểu được cũng như chưa gặp được hết.
Phương xa, xuyên qua giữa dòng xe cộ tấp nập, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe taxi, lúc này đây tôi phá lệ bỏ thêm chú ý, mới phát hiện chiếc xe này có hai màu hồng đen giao nhau, màu sắc rất là quái dị, tới gần nơi này tôi mới thấy vậy mà còn có giấy phép, biển số là 3721.
Chiếc xe này cực kỳ tuân thủ luật giao thông, một lát sau mới dừng ở trước mặt hai người chúng tôi, cái người mặc áo khoác trong xe vừa nhô đầu ra thì thấy chúng tôi, có chút kinh ngạc nói.
- Như thế nào lại là các người?
Thiệu Bồi Nhất tươi cười rạng rỡ nói.
- Số 79 phố Phúc Nguyên, làm phiền rồi.
Người mắc áo khoác đen hơi nâng đuôi lông mày, méo miệng nói với chúng tôi.
- Lên xe đi.
Hai người chúng tôi không nói hai lời lập tức nhảy lên xe, người mặc áo khoác đen cũng không nói thêm cái gì, ngay sau đó khởi động xe chạy về phía trước.
Nhưng mà lần này tôi chú ý tới, anh ta không có giống lúc sáng sớm, đôi tay không đặt trên tay lái, mà là chân chính lái xe, nhấn ga, phanh xe, đánh lái, chờ đèn đỏ, giống như lần đầu tiên tôi ngồi, động tác gọn gàng lưu loát, nghiễm nhiên là một tài xế lâu năm, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng tôi nhìn thấy lúc sáng sớm.
Tôi nhìn một hồi, thật sự nhịn không được, chồm người lên trước hỏi.
- Anh trai, tôi thấy anh lái xe không tệ, anh xưng hô thế nào vậy?
Lời này của tôi thuần túy là dạng không có chuyện làm nên tìm lời nói cho đỡ buồn, anh ta liếc mắt lên kính chiếu hậu nhìn tôi một cái, nhàn nhạt nói.
- Cậu không cần biết tên của tôi.
Tôi chạm vào cái cái đinh nhọn, nhưng lời này cũng nằm trong dự đoán của tôi, vì thế tôi lại nói.
- Chúng ta gặp nhau chính là có duyên, về sau chỉ sợ còn phải giao tiếp nữa, có cái tên để xưng hô cũng không cho sao.
Anh ta vẫn cứ lặng im không nói, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói.
- Những người quen biết tôi, đều gọi tôi là người đưa đò Hoàng Tuyền.
Tự dưng trong lòng tôi ớn lạnh, không khỏi nghẹn lời, người đưa đò Hoàng Tuyền, hay là hắn thật sự có thể lái chiếc xe này, lập tức chạy đến âm ty hoàng thành hay không vậy?
Đang miên man suy nghĩ tới đây, bỗng dưng xe thắng một cái thật mạnh làm tôi nao nao, ngẩng đầu nhìn thử, chỉ thấy một đứa bé té trước mũi xe, bên cạnh đứa bé còn có một cảnh sát giao thông, người đó liên tục vẫy tay với chúng tôi, sau đó đi tới hướng phía người đưa đò Hoàng Tuyền thần bí này, quát anh ta.
- Không thấy đèn đỏ hả, còn chạy nhanh như vậy nữa, thiếu chút nữa là đụng vào con người ta rồi, lấy bằng lái xe ra tôi coi!
Nhất thời tôi trợn tròn mắt, nhìn Thiệu Bồi Nhất, không phải cậu ta nói là chiếc xe này người bình thường không nhìn được hay sao, sao giờ lại có anh cảnh sát chạy lại đây đòi xem bằng lái vậy?
Ngay lập tức tôi thấy người đưa đò Hoàng Tuyền mới vừa rồi còn thật trâu bò kia, không tình nguyện móc bằng lái xe từ trên người ra, mở ra đưa qua, trong phút chốc tôi đưa mắt liếc nhanh một cái, thì thấy trên tấm bằng lái có một dòng họ tên viết: Conan.
Trong nháy mắt tôi có một loại xúc động muốn đâm đầu vào đâu đó chết đi cho rồi, khó trách cái tên này vừa rồi nói cái gì cũng không chịu nói ra tên của mình, thì ra tên của anh ta hài hước tới như vậy, Conan……
Trên mặt viên cảnh sát kia cũng xuất hiện vài vệt đen, chỉ nhìn thoáng qua liền nói.
- Đây là tên thật của cậu hả?
Người đưa đò Hoàng Tuyền Conan đại trinh thám bất đắc dĩ mà nói.
- Đúng là tôi, tôi còn có cả chứng minh thư đây này, có muốn xem không?
Cảnh sát giao thông không còn gì để nói nữa, trả lại bằng lái cho anh ta, tùy tay xé một tờ hóa đơn phạt nói.
- Vượt đèn đỏ, phạt tiền 100 đồng, trong vòng 15 ngày tới nộp phạt.
Anh ta thành thật tiếp nhận hóa đơn phạt, lúc này mới khởi động xe rời đi, đi ra thật xa, tôi quay đầu lại nhìn thử thì thấy người cảnh sát giao thông vẫn đang buồn bực đứng nguyên tại chỗ.
Tôi nén cười nói.
- Conan đại ca, thì ra anh cũng bị nhận hóa đơn phạt hả?
Anh ta hừ một tiếng nói.
- Ban ngày tôi kiêm chức tài xế mà thôi, buổi tối mới là nghề chính, nếu không phải tại các cậu, vừa rồi tôi đã đi tới nhà ga đón người rồi……
Tôi ngạc nhiên không nói được gì, chẳng lẽ lúc trước Thiệu Bồi Nhất đoán mò sao? Lại nghe anh ta lẩm bẩm.
- Cái tên cảnh sát giao thông kia nữa, chẳng lẽ ông ta nghĩ tôi sẽ đụng vào đứa nhóc kia sao? Hừ, quên đi, đi đường tắt thôi……
Dứt lời, bỗng nhiên anh ta nhấn ga, liền thấy xe tăng tốc vèo một cái, kim đồng hồ lập tức nhảy lên số 150km/h, ngay sau đó, anh ta đánh tay lái, lập tức thấy chiếc xe đụng thẳng vào một đống nhà dân ven đường!
Trong lòng tôi đột nhiên nhảy dựng, theo bản năng đang muốn nhắm mắt lại, lại thấy ngay sau đó chiếc xe xuyên qua đám nhà dân đó, giống như cá bơi vào nước, không có chút nào trở ngại nào, đồng thời xe trở nên nhẹ bẫng, loại cảm giác lúc sáng sớm này lại xuất hiện một lần nữa.
Tôi kinh ngạc mà nhìn người đưa đò Hoàng Tuyền vẻ mặt trầm tĩnh, Thiệu Bồi Nhất cũng mở to hai mắt nhìn, chuyện mới chớp mắt vừa rồi kia cũng khiến cậu ta hoảng sợ.
Cảnh vật ngoài cửa sổ xe xẹt qua như khói nhẹ, phiêu phiêu mù mịt, giống như cảnh trong mơ, một lát sau xe bỗng nhiên vững vàng dừng lại, người đưa đò Hoàng Tuyền lạnh giọng nói.
- Tới rồi, xuống xe đi.
Lúc này tôi mới thấy rõ cảnh vật phía bên ngoài, tôi lấy lại bình tĩnh, đi xuống xe với Thiệu Bồi Nhất, suy nghĩ một chút, quay đầu lại móc từ trong ví ra năm mươi đồng rồi nói.
- Conan đại ca, vừa rồi thật ngại quá, ngồi xe của anh mà làm anh bị phạt tiền, năm mươi đồng này tôi thay anh nộp …
Ai ngờ anh ta nhìn cũng không nhìn năm mươi đồng của tôi, nhún vai nói.
- Cậu cho rằng bọn họ thật sự có thể xử phạt được tôi sao? Vớ vẩn, đó chỉ là một số nhân loại vô tri mà thôi.
Tôi có chút sùng kính mà nhìn hắn hỏi.
- Nói như vậy, căn bản anh không cần phải nộp tiền phạt?
Anh ta bĩu môi, tùy tay rút một điếu thuốc đưa lên miệng, nói.
- Tôi là một chiếc xe mà thôi, phạt tiền hả? Ai quan tâm thì người đó đi nộp tiền đi.
Tôi bị cứng họng lần hai.
Nhìn người đưa đò Hoàng Tuyền thần bí nhưng có vẻ như thần kinh không ổn định này rời đi, Thiệu Bồi Nhất vỗ bả vai tôi rồi nói.
- Đừng thất thần nữa, tới phố Phúc Nguyên rồi, cậu chuẩn bị tốt vấn đề của cậu chưa?
- Vấn đề……
Tôi sửng sốt một chút, vừa rồi này dọc theo đường đi, thật sự là tôi không nghĩ tới cái vấn đề này.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo